Ở góc núi Lâm Đồng có một người lưu giữ
linh hồn thơ Bùi Giáng!
Mặc dù bận rộn công việc cuối năm,hơn nữa vừa bị té do nhậu với bạn thơ, người đau ê ẩm, nhưng tôi vẫn quyết định đi xe máy đến thăm ông Ngọc Duy. Một người đàn ông ở một mình trong góc núi có một vườn thơ, người lưu giữ những bức ảnh quý và linh hồn thơ Bùi Giáng.
Đến nơi, quả thật danh bất hư truyền. Căn nhà gỗ lợp tôn của ông đã là nơi hội ngộ của giới văn chương nơi đây. Vườn nhà ông chỉ dung để trưng bày thơ tạc trên đá.
Bước vào nhà, bạn sẽ ngạc nhiên bởi những hình ảnh thi sĩ Búi Giáng do chính tay ông chụp. Nhưng bức ảnh chân dung Bùi Giáng có một không hai. Hỏi ông Duy có an hem bà con hay là bạn bè than thích gì với ông Bùi Giáng không thì ông bảo: Không. Ông chỉ là một fan hâm mộ.
Để hiểu rõ nguyên nhân có được những bức ảnh ông Ngọc Duy kể: "Từ nhỏ ông đã mê thơ Bùi Giáng. Cũng như bao người hâm mộ những nhà thơ của mình.
Tốt nghiệp phổ thong ông Duy lên Đà Lạt lập nghiệp bằng nghề chụp ảnh dạo, rồi lập gia đình. Năm 1980 hai vợ chồng chia tay, ông Duy để lại toàn bộ gia sản cho vợ, dắt con gái về Sài Gòn sinh sống cũng với nghề chụp ảnh dạo. Ông ở trọ trong một con hẻm trên đường Trương Minh Giảng, Q.3.
Một chiều đầu năm 1986, trên đường đi chụp ảnh, ông Duy thấy một đám trẻ đang vây quanh một người đàn ông nhảy múa. Tò mò ông vào xem và như có giác quan thứ sáu ông đoán đó là thi sĩ Bùi Giáng.
Ngọc Duy rẽ đám đông bước vào hỏi:
"Xin lỗi, ngài có phải là thi sĩ Bùi Giáng không ạ?"
Người đàn ông thôi nhảy múa và nắm tay Ngọc Duy kéo ra ngoài hỏi:
"Sao anh viết ta?"
Ngọc Duy xúc động, sung sướng:
"Tôi là độc giả trung thành và ái mộ ngài từ lâu, mong được gặp, chết cũng cam lòng".
Nghe Ngọc Duy nói xong, Bùi Giáng choàng vai Ngọc Duy đi lang thang trong con hẻm ở đường Trương Minh Giảng. Tới một bóng cây, Bùi Giáng kéo Ngọc Duy ngồi xuống, lượm một vỏ bao thuốc lá đề mấy câu thơ tặng người hâm mộ: Chép lời bờ cỏ ra hoa. Ngọc Duy đưa hai tay nhận và xúc động: "Đó là một ngày sung sướng, giấc mơ tôi đã thành sự thật". Bài thơ trên mãnh giấy nhỏ đó Ngọc Duy vẫn lưu giữ đến bây giờ.
Bùi Giáng hỏi Ngọc Duy có muốn đi chơi với ông không? Ngọc Duy đáp: Dạ muốn! Bùi giáng liền rút giấy ghi địa chỉ "cốc trọ" của ông và dặn: "Anh phải đến với ta, nếu không tìm thấy thì hỏi bọn con nít ông già điên hay nhảy múa ở đâu?".
Ngay hôm sau, Duy xách theo máy ảnh cùng chiếc xe đạp chở Bùi Giáng qua các ngả đường và chỉ chụp ảnh Bùi Giáng. Đặc biệt, cứ đi được 300 m, Bùi Giáng lại bắt Ngọc Duy dừng xe cho ông uống 3 ly rượu mới đi tiếp. Mỗi ngày chở Bùi Giáng đi chơi, Duy phải dừng cho ông uống rượu 8-9 lần. Sau hai ngày dài đi chơi thì tạm chia tay, trước khi chia tay, Bùi Giáng lại dặn: "Anh xuống với ta, phải xuống với ta khi nào ta bệnh - nghĩa là ta đang đọc thơ, nhảy múa thì ta tiếp anh còn ta không bệnh nghĩa là ta đang ngồi yên không làm gì-anh hãy im lặng, ra về".
Một tuần sau, Duy tìm đến nhà nhưng chủ nhà bảo từ lúc 3 giờ sáng ông ta đi nhảy múa rồi. Hai tuần sau, Duy lại tìm đến lúc 3 giờ nhưng vẫn không gặp, lần thứ 3 đến lại vẫn không gặp. Không từ bỏ, Duy lang thang trên đường Trương Minh Giảng tìm Bùi Giáng vẫn không gặp.
Một tháng sau, Duy lại tìm đến gặp Bùi Giáng và nhủ lòng: "Lần này nữa không gặp, ta sẽ tìm ngài trên đường phố". Trước khi đi ông chuẩn bị 2 ly nhỏ, 1 tách trà, 2 bánh pía cùng chiếc máy ảnh. Ngồi chờ từ lúc 3 giờ trước "cốc trọ" Bùi Giáng nhưng người nhà ra bảo ông chỉ ở nhà khi không nói năng gì. Duy tin còn sớm thế này chắc Bùi Giáng đang ngồi đâu gần đây, thế nào cũng sẽ gặp sáng nay nên quyết đi tìm.
Linh cảm đã đúng khi Duy bắt gặp Bùi Giáng đang ngồi ở góc quán cuối con hẻm. Duy lấy bánh, pha trà mời Bùi Giáng. Nói về lần gặp này, Ngọc Duy tâm sự: "Tôi cúi mình hai tay dâng trà, Bùi Giáng cúi xuống nhận hai tay đồng thời tháo kính (thường lệ ông không tháo kính khi uống trà, rượu) rồi từ từ đưa lên uống. Có mấy giọt trà từ ly rớt xuống dĩa, Bùi Giáng đưa dĩa lên uống từng giọt rớt". Sau đó, Bùi Giáng nói: "Vũ Hoàng Chương đã đi rồi, còn Bùi Giáng say và điên thôi" rồi tặng Duy hai câu thơ:
Niềm vui tao ngộ xa dần
Còn riêng ở lại một lần này thôi
Bùi Giáng về nhà trọ Ngọc Duy, cùng nhau ăn cơm muối mè và uống rượu gần hết đêm. Kể về chuyện này, Ngọc Duy rớt nước mắt xúc động: "Đâu ngờ đó cũng là lần bên nhau cuối cùng. Tôi về Đà Lạt, năm 1998 Bùi Giáng ra đi. Đêm đó bố con tôi ngủ chung một chiếc giường, một chiếc nhường Bùi Giáng nhưng ông nằm lăn ngay dưới đất và ngủ ngon lành. Sáng hôm sau, trước khi đi ông chép tặng tôi bài thơ Thượng thừa trăng mọc trời hoa. Bài thơ đó đến giờ Ngọc Duy vẫn trân trọng và thuộc lòng nhiều câu như:
Còn nguyên phố thị hội đàm
Với trăng châu thổ muôn vàn dưới kia...
(Thân tặng Lâm Ngọc Duy-người bạn Quảng Ngãi, tôi Quảng Nam, ký tên Bùi Giáng)
Tính đến nay đã hơn mười năm thi sĩ Bùi Giáng ra đi và hơn hai mươi năm cuộc gặp gỡ duyên nợ đầu tiên giữa Lâm Ngọc Duy và Bùi Giáng nhưng không một câu thơ, một tấm hình nào của Bùi Giáng mà Ngọc Duy làm hư hỏng, ngay cả tách trà ông mua từ năm 1986 để pha trà mời Bùi Giáng đến giờ ông vẫn nâng niu, cất giữ cẩn thận. Ngoài hai mươi tấm ảnh chụp Bùi Giáng phóng lớn được treo khắp nhà, còn nhiều ảnh nhỏ và những bài thơ được ông sao, in và chép vào CD, VCD. Đặc biệt, trước mỗi tấm ảnh chân dung Bùi Giáng ông đều đề dòng chữ: "Tưởng nhớ Bùi Giáng" và một lọ hoa tươi.
Gần đây bạn bè, khách xa gần nghe ông lưu giữ nhiều ảnh nghệ thuật, nhiều câu chuyện về Bùi Giáng nên hay tới thăm. Nhưng những cuộc thăm đó đôi khi khiến ông buồn lòng: "Nhiều người vẫn còn thương mến nhà thơ tài hoa Bùi Giáng nên đến xem hình ông do tôi chụp, nghe tôi kể chuyện".
LÊ CÔNG